- Thật sao... có một bữa tiệc đấy à? Gia đình bạn tổ chức đấy.Hoseok, một người bạn thân của thành viên nhỏ tuổi nhất trong gia đình Min, cho biết.

- Tôi chưa từng làm phiền bạn về bất cứ điều gì, tôi không hiểu sao bạn lại ở đây bây giờ, tôi sắp có bài kiểm tra.Yoongi trả lời ngay sau khi rời mắt khỏi cuốn sách.
-Và vì thế... chúng ta đến trường, giờ thì chúng ta nên quên đi kỳ thi, sách vở và mọi thứ khác trong kỳ nghỉ. Chúng tồn tại vì một lý do nào đó -Hoseok khăng khăng
- Tối nay anh/chị làm một việc mà anh/chị thấy chấp nhận được, rồi để tôi yên cho đến hết năm... hay nói đúng hơn là hết đời?.

-Hãy cải trang và cư xử như một thành viên trong gia đình dù chỉ một lần..
-Đó là điều mẹ tôi bảo bạn nói phải không?- Yoongi hỏi
- Vâng... à... cô ấy muốn cử anh trai cậu đến đây nhưng tôi muốn gặp cậu và cô ấy đã nhẹ nhàng bảo tôi nói với cậu rằng đã đến lúc cho mọi người thấy khuôn mặt xinh đẹp của cậu rồi.
- ....lòng tốt...

-Chết tiệt...
- Yoongi! Cẩn thận lời nói của cậu! -Bà chủ, cũng là mẹ của anh ta, nói với giọng ra lệnh.

- Này... đó chỉ là một màn kịch thôi, không có gì đáng ghét cả... vả lại ai cũng biết là cậu không quan tâm và từ nhỏ đã được trời phú cho vai hoàng tử rồi.- Jin bình luận khi mẹ của Yoongi chuyển đi.
-Chẳng phải... có người đang ở trong ao sao!Yoongi khăng khăng.
-Cái gì!!!

-Ai sẽ nhận chúng?- Có người nói. Hạn chót để đưa các bé gái ra khỏi nước đã rõ ràng (ngay lập tức)... một khi mặt trăng ở đúng vị trí thì bất cứ điều gì có thể xảy ra với những người đang ở dưới nước cũng sẽ bị ảnh hưởng.

-Chúng tôi là những người trông coi dòng nước thiêng liêng.- Bố của Yoongi nói.
-Đúng vậy... đó là ý tưởng hay nhất... có lẽ chúng ta có thể tìm hiểu chuyện gì đang xảy ra sau này.- Người phụ nữ nói.
Gia tộc Min là một gia tộc cổ xưa, họ là rồng và nổi tiếng với việc tìm bạn đời cùng loại, nhưng điều đó không phải lúc nào cũng xảy ra... Rồng là những sinh vật mạnh mẽ nhất, chúng không dễ chết và sống tự do gần như bất tử... đó là lý do tại sao chúng được tôn kính.
- Muộn rồi!- Jimin nói trước khi bất cứ ai kịp nói thêm điều gì khác.
Một vụ nổ năng lượng khổng lồ đã xảy ra và bảy gia tộc quyền lực nhất lục địa chúng tôi đã mất một thành viên bị cuốn xuống nước. Điều đó chưa từng xảy ra trước đây... Tối nay, ai đó sẽ nhận được một lời chúc phúc hoặc một lời nguyền rủa... một điều gì đó ngẫu nhiên để duy trì sự tồn tại của ma thuật... để giữ cho chúng ta sống sót.

-CÁI GÌ THẾ NÀY!!- Jin là người đầu tiên nhận thấy có điều gì đó không ổn.

- Cũng không đến nỗi tệ lắm đâu... nhìn kìa! Vẻ ngoài bình thường đang nhanh chóng trở lại!- Taehyung, người vốn không bao giờ hoảng sợ trước những sự kiện mới như thế này, đã bình luận. Tóc của cậu ấy bắt đầu chuyển sang màu tím và sẫm dần cho đến khi trở lại bình thường.

- Tôi... không thích điều này....-Hoseok vừa nói vừa cố gắng ra khỏi nước, nhưng không hiểu sao cậu lại bị kéo trở lại vào suối nước nóng, nên cậu chờ cho đến khi chuyện đó kết thúc.

-Ừm... có vẻ như chúng ta phải ở lại rồi... các bé đâu rồi?Jungkook đã nhận thấy điều đó.

- Đây chắc chắn là một lời nguyền khác rồi… Lẽ ra ta không nên sinh ra con!- Mẹ anh đột nhiên nói rồi rời khỏi nhà.
Những người còn lại trong gia đình đều nghe theo cô ấy vì cô ấy là người quyền lực nhất trong gia đình và không bao giờ chấp nhận những điều mình không thể kiểm soát.
Việc mang thai Jungkook diễn ra như vậy... cô ấy tỉnh dậy trong ao và sau đó mới nhận ra mình có thai.
Jungkook là con trai của họ, bất kỳ phương pháp nào cũng đều chứng minh điều đó, nhưng cũng chính vì lý do đó mà cậu lại bị gia đình ruồng bỏ.
Gia đình Kim quyết định nuôi dạy cậu ta, và dù ban đầu không ai thử thách cậu, cậu ta dường như là người kế vị danh hiệu sinh vật mạnh nhất trong gia tộc Jeon. Nhưng họ không để cậu ta nắm giữ vị trí đó, và nhiều lần họ bị nguyền rủa... Mẹ cậu ta là người chịu nhiều đau khổ nhất vì bà chưa bao giờ dành tình yêu thương cho con trai mình.

Cô ấy đã nhận thấy sự thiếu khả năng che giấu lời nguyền, ngay cả trước mặt những người không có sức mạnh nào.

-Tôi cũng chẳng mong đợi điều gì khác biệt trong năm nay -Jungkook im lặng nhưng những người bị trói trong dòng nước ma thuật nóng bỏng vẫn nghe thấy.

-Đừng di chuyển... đây chưa phải là kết thúc...- Jimin bĩu môi khi tóc cậu ấy đổi màu.

Hai đứa trẻ sinh đôi nổi lên từ mặt nước trong một bong bóng tuyệt đẹp, chúng giống hệt hai giọt nước và lơ lửng đến chỗ một cặp vợ chồng, bố mẹ của Jin. Họ dang rộng vòng tay nhưng chỉ một đứa trẻ được bố bế lên. Cảm giác như có một luồng phép thuật vụt qua, ông ấy biến đổi một chút, giống như chúng ta trong giây lát, trước khi trở lại hình dạng thường ngày của mình.
Trong khi đó, đứa trẻ thứ hai cần được đón về, bé bay trong bong bóng của mình và khi Jungkook trở lại bình thường, bé có thể thoát ra ngoài và nằm gọn trong vòng tay anh.

-Jin, hãy lặn xuống nước... điều đó có thể giúp ích đấy, cả cậu nữa Yoongi.- Mẹ của Yoongi đề nghị vì quá trình này kéo dài hơn dự kiến và họ thay đổi nhiều nhất... trời ơi, họ thậm chí còn mọc cả cánh nữa.
-Tôi không phải là cá...Yoongi Cảm thấy chán khi ở dưới nước nên sau khi thoát khỏi cái bẫy chim, cậu ta đã dùng sức mạnh của mình gọi một cái cốc và một túi trà, rồi dùng nước thánh để pha đồ uống (một tách trà bá tước xám nóng hổi).

- Con trai... các con đều dừng lại ở đó... Các con không nghĩ rằng uống nước đó là hơi mất vệ sinh sao?- Nhưng thực ra điều duy nhất cô ấy lo lắng là việc anh ta bị dính lời nguyền.
Yoongi có làn da nhợt nhạt hơn cả sứ với vài chấm nhỏ gần như không nhìn thấy được, khiến anh tin rằng con trai út của mình sẽ mãi là một kẻ kỳ quặc.

-Jungkook, chúng ta về nhà thôi... hình như chúng ta, đặc biệt là, được phép về và đứa bé đó là của anh.
- Của tôi ư? Sao lại là của tôi được? Có lẽ gia đình tôi nên nuôi nó nhưng... thôi bỏ đi, và đừng chụp ảnh nữa, đây không phải rạp xiếc! -Jungkook biết rằng việc cố gắng thuyết phục Taehyung thay đổi ý kiến là điều ngu ngốc.

-Chúng dễ thương quá... này bé yêu, bé có tên không? Tớ là Hoseok.... Hoseok -Anh ấy nói rằng anh ấy đã chế tạo một món đồ chơi bằng sức mạnh của cô ấy vì anh ấy gần như đã hồi phục hoàn toàn trở lại bình thường.
- Danielle....- Cả hai đứa bé đều trả lời và cử động y hệt như người thật và hình ảnh phản chiếu trong gương... Thật rùng rợn, nhưng gia đình Jin lại nhận được đứa bé có vẻ thuận tay trái.

-Danielle... cả hai người đều là Danielle à?- Namjoon, người có vẻ hơi mệt mỏi, hỏi.
-Một người là Danielle -Họ lại đồng thanh trả lời.
-Còn bố mẹ bạn thì sao?Cha của Jin hỏi
-Cái chết... con người, cái chết...- Họ trả lời trước khi một tia sét đánh xuống từ họ phóng lên trời. Những đứa bé không thể nói chuyện hay cử động được nữa, nên họ quyết định đưa chúng về nhà và gọi bác sĩ, vì Yoongi đang bị mắc kẹt trong ao và anh ấy đang tự học y khoa.

-Bạn nghĩ điều này có nguy hiểm không?- Jin đã hỏi Yoongi vì cuối cùng cả hai chỉ còn lại một mình.
-Tôi không biết nữa... Tối nay tôi không nên ra khỏi phòng.
- Tôi nghĩ chúng ta không có sự lựa chọn nào khác...
- Chết tiệt... Mình vừa mới quyết định trở thành bác sĩ trong thế kỷ này, giờ thì mình sẽ có thêm nhiều trách nhiệm hơn rồi.
- Chẳng lẽ chúng ta chưa bao giờ muốn rời đi, chia lìa, giết hại lẫn nhau hay làm điều gì tương tự cả.
-Như thể việc là những sinh vật huyền thoại chưa đủ trách nhiệm rồi vậy.
- Và việc trở thành bác sĩ là vì bạn quá nhàm chán đến nỗi không tìm được việc gì ít rắc rối hơn.
- Ai đó nên biết tại sao một số sinh vật có khả năng hạn chế, con người có thể chết dễ dàng như một bông hoa bị cắt để trang trí.

- Tuyệt vời... bạn cứ việc tiếp tục suy nghĩ về lý do cuộc sống nhàm chán của mình một mình, tùy thích.
Mùa hè năm 2011.

-Đến giờ tắm rồi!
- Chà... chà!!!
Đứa bé mà gia đình Jin quyết định đặt tên là Dannah, vội vã tìm cơ hội để không phải vào phòng tắm trước giờ ăn tối.
-Nếu không làm vậy, côn trùng sẽ cắn bạn!
-Khônggg! Khôngggggg! - Đứa trẻ tìm được cơ hội rời khỏi nhà chính và chạy như thú hoang.
- Lại nữa rồi mẹ ơi...Jin phản đối vì cho rằng không thể thuần hóa đứa trẻ.

-Bạn chắc chứ? Họ không có gia đình à? Vậy thì... chúng ta phải làm gì đây? Một người trông giống người thường, còn người kia đã có thể làm phép thuật rồi... nhìn kìa, họ không còn giống anh em sinh đôi nữa.
Bố mẹ của Taehyung đã trò chuyện về các con trong khi các con trai của họ hoàn thành nhiệm vụ hôm nay. Họ rất vui khi được chăm sóc những đứa trẻ được sinh ra từ nước thánh.
- Không đâu em yêu, giờ chúng ta là tất cả những gì họ có. Dường như họ không tồn tại nữa vì trăng mùa đông đã mang họ đến với chúng ta.
- Cậu biết điều tệ nhất là gì không? Cái đó đáng lẽ phải thuộc về gia tộc Jeon nhưng chắc họ sẽ không bao giờ chấp nhận điều đó, giống như họ chưa từng yêu thương Jungkook vậy... Tớ không thể tin là họ lại truyền lời nguyền sang cậu ấy... cậu đã thấy cánh tay cậu ấy chưa? Nó đã bị bôi đầy sơn rồi.
- Tình yêu ơi... ngay cả khi họ xóa đi những vết sẹo cũng không có nghĩa là họ sẽ thoát khỏi hình phạt.
- Nhưng tại sao? Jungkook là một cậu bé đáng yêu... và rất tài năng... tại sao họ không thể chấp nhận cậu ấy như một món quà trời ban?
- Đó là lý do tại sao chúng tôi nuôi dạy cậu ấy cùng với Tae-tae... chúng tôi có nhiều con, một hoặc hai đứa bé thôi cũng đã là niềm hạnh phúc lớn lao đối với chúng tôi rồi.
- Các bạn nói đúng... Dannah, Danielle!!! Đến giờ ăn nhẹ rồi!!!
Mùa xuân năm 2015.

- Ừm... chắc chắn Danielle sẽ đến trường rồi, cô ấy phát triển bất thường và không thể kiểm soát ngoại hình và sức mạnh phi nhân tính của mình... Bạn nghĩ cô ấy là gì?
- Chúng ta sẽ không bao giờ biết được cho đến khi cô ấy vượt qua kỳ thi.
- Tội nghiệp Dannah… cô ấy sẽ phải sống như một người bình thường, không biết gì về thế giới thực.
- Yoongi nói rằng cô ấy có thể ở gần con người, rằng cô ấy không nguy hiểm...

- Chú ơi, răng cháu rụng hết rồi!!! ... Nhìn này!!! Cháu thấy một cái hang chuột ở đây!!
- Một cái hang chuột...? Dannah, ai đã cho bạn ý tưởng đó vậy?
- .... Yoongi nói với tôi rằng nó trông như thế đấy...
- Đứa trẻ đó... đừng lo, cháu rất xinh... đau à?
- Khôngggggg, Yoongi đã dạy em cách uống nước suối nóng để chữa trị khi nó xảy ra... anh ấy nói đây sẽ là lần cuối cùng nên lần này em phải yêu cầu một bất ngờ lớn!!!- Đứa trẻ đã ăn mừng.
Họ nuôi dạy cô bé như một đứa trẻ bình thường vì ngay cả khi cô bé chạm vào nguồn năng lượng ma thuật, cũng không có điều gì bất thường xảy ra, mà cô bé sẽ tự lành lại, còn người chị em song sinh thì... hoàn toàn ngược lại, vì vậy họ phải đưa cô bé đến một nơi để học cách kiểm soát sức mạnh của mình... hơn nữa, Dannah và Danielle sớm bắt đầu quên rằng họ từng là chị em song sinh và tin rằng họ chỉ là họ hàng được nhận nuôi (mặc dù Danielle biết nhiều chi tiết hơn về sự tồn tại của họ, Dannah chưa bao giờ nhận được bất kỳ thông tin nào mà cô bé không hiểu, vì ma thuật không tồn tại đối với cô bé).
- Lại là đứa trẻ đó...
- Yoongi không phải là trẻ con!! Cậu ấy là hoàng tử!!! Hơn nữa cậu ấy còn cao hơn bạn!!
- Ái chà!!!... con bé này... nó gọi tôi là nhỏ con hay tôi mơ thấy vậy???
- Cô bé chỉ là một đứa trẻ ngây thơ và đúng là việc chúng tôi gọi cậu ấy là trẻ con trong khi trong mắt cô bé, cậu ấy gần như là người lớn hẳn là điều kỳ lạ.
- So với chúng ta thì điều đó không quan trọng, Yoongi cũng chỉ là một đứa bé như cô ấy thôi, 323 năm là quá ít.

-Bố!!! Mẹ!!! Chúng con đến rồi!!!
- Ồ... Tôi tưởng bạn sẽ đến vào ngày mai, có chuyện gì xảy ra vậy?
- Không, chỉ muốn đến thăm thôi... bạn biết đấy, chúng tôi không phải kiểu người đến đón ai đó hay lấy đồ rồi biến mất ngay.
- Nam!! Đến ăn bánh quy mật ong nào!! -Dannah nhảy vào vòng tay anh và nhét viên kẹo vào miệng anh cho đến khi lòng bàn tay cô giữ chặt nó bên trong.
- Tôi biết, tôi biết nhưng chúng tôi đã đề nghị chăm sóc Dannah, bố mẹ của Taehyung đang chuẩn bị cho Danielle vào trường trung học. Họ đang thu xếp mọi thứ.
-Dannah, có cái bánh quy cho tớ không?Jimin hỏi
- Được thôi, anh chàng đẹp trai, nếu anh hôn em ở đây!-Đứa trẻ chỉ trán vào trán, trông nó khoảng 8 tuổi, và đó cũng là độ tuổi mà mọi người tin là nó có, vì không ai biết những đứa bé này đến từ đâu.
-Ai đã dạy cô ấy những điều đó vậy?Taehyung hỏi khi bế cô bé từ vòng tay của Jimin.
- Các cô gái ở trang trại đã nói với đứa trẻ rằng vì họ bị phát hiện đang làm... nên tốt hơn hết là cô bé nên tin rằng... - Cassie nói

- Tôi không hiểu sao anh lại muốn giữ cho thứ vô dụng đó sống sót -Danielle nói vậy và Dannah vội vã biến mất khỏi nhà.
Ai cũng biết cô bé sẽ tìm nơi nương náu ở vùng đất của gia tộc Min từ năm ngoái, cô bé chưa từng kể cho ai biết ngoài Yoongi về động cơ khiến đứa trẻ nhỏ này muốn sống một mình, bởi vì cô bé không muốn bị phát hiện ở trong ngôi nhà chính của gia tộc Min.
Ngoài ra, khi mùa đông năm ngoái sắp bắt đầu, Danielle đã ăn thịt một người và lượng năng lượng dư thừa mà cô ta có được (sau khi giết và ăn thịt người khác) đã khiến cô ta trở nên điên loạn, cô ta không thể che giấu sự tàn bạo của mình bằng bất kỳ cách nào và bị đẩy vào hồ nước ma thuật. Một phản ứng sủi bọt đã biến cô ta thành người trong khoảng một tháng trong khi chính quyền tìm kiếm người mất tích, nhưng chỉ tìm thấy một ít máu, cho đến khi họ xếp đó vào loại tai nạn chết người do động vật hoang dã gây ra.

Lần này, trại nuôi nhốt đã tạo ra những con hổ trắng, chúng giống như thú cưng của Dannah vậy. Trong bữa tiệc mùa đông, chúng là chiếc giường mà cô bé dùng để nghỉ ngơi, bởi vì một đứa trẻ không thể kiểm soát năng lượng của mình tốt để thức đến đúng giờ vào trại để nhận lời chúc phúc... ngay cả khi gia đình Jeon phải hứng chịu một số lời nguyền rủa như một hình phạt vì đã đuổi Jungkook đi và thậm chí có người còn cố gắng làm hại cậu ấy.

Khi gia đình Min được gọi vào hồ bơi và biến trở lại hình dạng thật là rồng, Yoongi bế cô gái trong vòng tay. Khi mọi người đều trở lại vẻ ngoài bình thường, anh ấy cho cô biết đã đến lúc tắm suối nước nóng tự nhiên đặc biệt.
Cô bé thấy việc hóa trang trong mùa đông và tắm suối nước nóng cùng gia đình rất thú vị, đối với một đứa trẻ như vậy đó là một trải nghiệm rất thú vị và cô bé có thể mặc một bộ đồ kỳ lạ vào ngày hôm đó.
Năm nay cô ấy quyết định làm điều gì đó khác biệt... có lẽ vì cô ấy đã xem một bộ phim và muốn trông giống nhân vật chính. Taehyung đã trở thành diễn viên từ nhỏ, đối với các sinh vật huyền thoại, việc thay đổi cơ thể và ngoại hình sau một số năm nhất định là điều bình thường nên sẽ không ai hoảng sợ nếu chúng tôi không già đi như con người.
Chúng ta có những người xung quanh để nắm bắt xu hướng và thích nghi với thời đại. Nhưng phần lớn thời gian, các gia đình phép thuật lại sống ẩn dật trong nhà của họ.
Tiền bạc và những thứ cần thiết khác cũng đến từ sự tương tác với con người, chúng ta có nhiều lựa chọn để tận hưởng thời gian nếu có thời gian rảnh rỗi sau khi trông coi các nguồn ma thuật dưới sự giám sát của họ. Những nguồn ma thuật đó không chỉ nằm ở khu vực này.
Năm 2022. Hạ chí mùa đông.
-Dannah...
- TRONGAi mà thấy tôi xinh chứ? Bạn bè cùng trường đến dự sinh nhật tôi và rủ tôi đi suối nước nóng nổi tiếng và riêng tư… buổi dạ hội hóa trang sẽ thật nhàm chán vì tôi là người duy nhất ở độ tuổi của mình được mời.

- Chúng ta đâu có già lắm đâu mà?... để em làm điều gì đó thật đẹp cho anh nhé.
- Được rồi....
Hoseok được thiết kế để thuyết phục cô ấy, vì từ năm 2018, em gái cô được phép về nghỉ ngắn ngày, và ngay cả khi họ không bao giờ ở chung một mái nhà, Danielle cũng sẽ tạo ra đủ sự khó chịu khiến Dannah gần như ghét khoảng thời gian đó trong năm.
Họ là chị em sinh đôi và đêm đó là sinh nhật của họ, dù họ có điều chỉnh tuổi của Danielle dựa trên ngoại hình, Dannah mới là người xác định sự thật, 15 tuổi, xương của cô ấy cho thấy họ 15 hoặc có thể 16 tuổi nhưng dựa trên độ tuổi mà họ đã quyết định khi xuất hiện lần đầu.

-Dannah... cái quái gì thế này?
- Hoseok... nói... hãy tin tưởng anh ấy, tôi thậm chí còn không muốn ở đây.

Yoongi để ý đến giọng điệu của cô ấy, cô ấy không muốn nghe bất cứ điều gì về bộ trang phục của mình nhưng cũng nhận thấy sự thay đổi màu sắc trong đôi mắt nâu của cô ấy.
-Tôi đang nói về đồ uống, bạn không được uống rượu.
- Đây không phải là rượu, mà là trà có lớp kem phủ bên trên, trông giống như bia.
- Và bạn định uống thứ đó à?... Nó ngon chứ?
- Ừm... mình pha trà đen rồi... trà này để uống sáng, với sữa... chắc là được thôi.
Yoongi bật cười và cũng nhận thấy cô ấy hài lòng với cách cư xử của mình, trông cô ấy có vẻ ngượng ngùng khi ở bên cạnh anh... anh để ý thấy cô ấy ngước nhìn anh. Thời điểm để khiển trách cô ấy đã đến và anh... à, anh cũng để ý đến cô ấy, nhưng chưa ai nhận ra điều đó ngoài chính anh.

- Con à... Mẹ nghĩ con không nên có thứ đó.
Taehyung luôn mang đến một thiết kế tuyệt vời và cả gia đình anh đều tuân theo chủ đề mà anh muốn. Gia đình anh rất tốt bụng với các thành viên, đôi khi chẳng ai biết ai mới thực sự là người nắm quyền trong gia đình đó.
- Anh không nên hút thuốc, nhưng anh cứ khăng khăng thế. Tôi không nghĩ anh có quyền gì đối với tôi, nhưng nếu anh khát... cứ tự nhiên, tôi không có quyền gì để cấm anh cả, thưa ông.
Taehyung vừa vui vừa có phần khó chịu trước câu trả lời của cô ấy, liền uống và sau khi nếm thử... thì chẳng gì ngăn được thứ kinh tởm đó trào ngược ra khỏi cơ thể anh sau vài giây, đủ để làm rối tung cả ruột gan anh.
- Tôi tin rằng thí nghiệm của bạn không ngon miệng.Yoongi cười phá lên, làm con chó bên cạnh giật mình.
- Tôi nghĩ anh ấy đang mong đợi điều khác, nếu cần tôi thì tôi sẽ ở trong bếp.
- Bạn định ngủ lại đó đêm nay chứ? -Yoongi hỏi và cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng thực ra anh cũng muốn dành thời gian bên cô, vì anh thích sự hiện diện của cô.
- Ừ... ba năm cho cơ hội trải nghiệm điều gì đó khác biệt là đủ rồi... hơn nữa, nhìn thấy anh chảy nước dãi mỗi khi cô ấy đi ngang qua quả là một cảnh tượng thú vị.
- Bạn đang nói về cái gì vậy?- Taehyung hỏi.
-Tôi ư? Tôi đâu có mở miệng, những gì anh nghĩ tôi nói chỉ là do anh tưởng tượng ra thôi... Yoongi là một bác sĩ giỏi, sao anh không để anh ấy nghe những giọng nói đó... có lẽ anh đã phát điên rồi... đó chắc chắn là lời giải thích duy nhất... có lẽ mọi người đều điên hoặc chỉ mình tôi sắp phát điên thôi...
Cô gái bước về phía ngôi nhà với vẻ mặt giận dữ, nhưng không phải giận họ mà là giận chính bản thân mình... cô đang bị bắt gặp trong lần đầu tiên cố gắng cảm nhận một điều gì đó, một điều không phải là chuyện của một đứa trẻ. Cô nhận thấy họ đều là đàn ông, đẹp trai và có vẻ ngoài đáng yêu, nhưng họ chỉ nhìn thấy một đứa trẻ. Cô là em gái nhỏ của mọi người trong gia đình lớn nơi cô sinh sống... chỉ có những người đàn ông trong trang trại mới nói về vẻ đẹp đang nở rộ trong cô.

-Đưa tôi về nhà, bữa tiệc không thể bắt đầu nếu thiếu tôi -Jimin nói với các thành viên trong nhóm.
-Ăn mặc như thế à?
-Đây là một buổi dạ hội hóa trang, nên việc ăn mặc lộng lẫy là điều phù hợp.

- Dannah... cậu không định chào tớ sao?
- Chào mừng đến với trang viên của Min, hy vọng cô sẽ thích nơi này *tiểu thư*
Danielle dùng phép thuật tấn công cô gái, nhưng người già đã ngăn cản chuyển động của cô và xóa ký ức về việc đó. Đó là điều họ vẫn thường làm với cô mỗi khi họ cho rằng cô nên phớt lờ mọi chuyện, như một con người bình thường.

-Jungkook, năm nay trang phục của chúng ta không hợp nhau.
-Danielle à, mẹ hiểu rằng gia đình mẹ mới là người nên nuôi dạy con, nhưng con lại đến với mẹ vì dòng máu nhà Jeon chảy trong người mẹ và mẹ không thể thay đổi điều đó. Cũng như mẹ không thể thay đổi con, thà họ nuôi dạy con còn hơn, vì con đúng là một người nhà Jeon đích thực.
Và đúng là họ vượt trội hơn con người bình thường, vì thế họ không tìm thấy bất kỳ điều tốt đẹp nào trong tâm hồn để giúp đỡ mình, và Jungkook, dù sinh ra đã là người mạnh nhất từng được sinh ra trong gia đình tàn ác đó, nhưng vẫn bị đuổi ra chỉ vì nguồn gốc của ma thuật đã quyết định ngay từ khi cậu được thụ thai, và mọi nỗ lực giết cậu đều vô ích.
- Dannah, sao chúng ta không đi tìm Jin nhỉ?
- Tôi biết hắn đang ở đâu, cố gắng ngăn Cassie ăn hết những thứ hắn tạo ra.
Tôi tin rằng chúng ta nên giúp Cassie.
-Jungkook, mắt cậu đỏ hoe, giống như Yoongi thỉnh thoảng vẫn vậy.
- Nếu em sợ, anh có thể vào phòng và lấy nó đi để em có đôi mắt nâu giống em.
- Mắt tôi màu hổ phách, nhưng bạn lại chẳng mấy khi ở bên cạnh tôi.
-Hổ phách?Ý bạn là chúng trông hơi vàng dưới ánh nắng mặt trời phải không?
- Không, mắt tôi màu vàng sáng... mà thực ra cũng chẳng ai để ý đến tôi nhiều, dưới ánh nắng mặt trời chúng gần như chuyển sang màu đen, nhất là vào mùa hè. Cậu biết đấy... có gì đặc biệt đâu, người ta có thể sinh ra với đôi mắt không cùng màu và màu mắt có thể thay đổi tùy thuộc vào cảm xúc và môi trường xung quanh... ừm, tôi đoán cậu không để ý đến điều đó ở trường, chuyện đó thường xảy ra mà. Yoongi từng nói với tôi rằng người ta chỉ nhớ những gì có ích cho họ. May mắn thay, ký ức của tôi chỉ toàn về anh ấy chứ không phải ai khác.
-Con đang nói cái gì vậy?
Cha của Jin lo lắng hỏi, mọi người đều đang xóa trí nhớ của cô ấy theo ý muốn và niềm tin riêng của họ mà không để ý xem cô ấy còn có thể quên những gì khác nữa.
-Ừm? Tôi không bao giờ quên bất cứ điều gì về Yoongi, tôi không quên đường về nhà, tôi không quên trường học và những người ở đó, tôi không thể quên trang trại, tôi biết ai đã nhận nuôi tôi nhưng tôi không phải là người thân của họ. Họ vẫn đang tìm kiếm người chưa coi tôi là trách nhiệm của mình... nhưng trong vài năm nữa, tôi có thể rời đi, tôi sẽ không mãi là một đứa trẻ.

-Càng sớm nhận ra rằng cô ấy không thuộc về nơi này thì càng tốt.Danielle nói
-Tôi từng bị bỏ rơi một lần rồi, tôi không hiểu sao mọi chuyện lại khác với những người này.Dannah bị kết án.

- Dannah, con là một phần của gia đình ta, con thuộc về nơi này.Jin đã nghe thấy tất cả và nói điều gì đó.
Trong khi đó, ký ức của cô gái đã bị xóa bỏ để tránh gây ra tình huống khó xử, để giải thích cho cô ấy biết mình thuộc về đâu. Danielle đã có thời gian để khoác lên mình bộ trang phục hóa trang lộng lẫy và cuối cùng mọi người đều có mặt.
Dannah rời khỏi phòng để được ở một mình, có lẽ cô ấy đã quyết định về nhà.

Ngôi nhà đổ nát, vốn luôn là nhà của bác sĩ nhưng đã bỏ trống kể từ khi Yoongi trở thành sinh viên, đã trở thành nhà của cô khi cô bỏ trốn vì sợ hãi người em song sinh của mình. Người thân duy nhất mà cô gần như đã quên và luôn sợ hãi.
-Yoongi, anh để cô ấy nhớ hết mọi chuyện sao?
- Ừm? Tất nhiên rồi, tại sao tôi phải làm gì chứ? Trại cứu hộ động vật chưa bao giờ gọi cô ấy đến trừ ngày sinh nhật, cô ấy có thể tắm ở đó như bất kỳ người nào khác ở trang trại. Tại sao tôi phải làm một việc không cần thiết như vậy? Anh đã ép cô ấy quên mất gia đình, quên mất tình yêu thương, thậm chí không quan tâm nếu anh đã xóa đi một điều quan trọng về bản thân cô ấy.
Và trước khi chuyện gì khác xảy ra... mắt cô ấy bỗng chuyển sang màu xanh lam cách đây một lúc, cô ấy có vẻ tức giận trước mặt tôi hoặc có lẽ chỉ là buồn bực... Tôi không biết nữa. Đây là lần đầu tiên tôi nhận thấy điều gì đó khác thường so với dự đoán của mình.

- Cô ta không phải là người...
- Cassie… ừm… ít nhất bây giờ chúng ta không nên trốn cô ấy nữa…
- Jin... Hầu như ngày nào chúng ta gặp nhau, tớ đều xóa ký ức của cô ấy... Tớ cảm thấy mình đáng bị trừng phạt. Tớ cứ nghĩ mình đang bảo vệ cô ấy, nhưng cuối cùng chỉ bỏ lỡ cơ hội có một mối quan hệ với cô ấy mà thôi.Cassie lo lắng rằng hành động của mình đã gây tổn hại cho đứa trẻ.
- Yoongi nói cô ấy ổn, chúng ta có thể bắt đầu làm việc rồi, giờ chúng ta có thể chắc chắn rằng cô ấy thuộc về nơi này.
- Cậu có thể là anh em họ của tớ, nhưng thật sự... cậu nghĩ cô ấy sẽ cho chúng ta vào nhà không? Cô ấy chỉ nhớ mang máng về chúng ta như một khuôn mặt và một cái tên mà thôi.

Lần này Danielle suýt giết chết người chị em song sinh của mình nhưng chó đã cứu cô, đôi mắt cô lại chuyển sang màu xanh và mọi người đều cảm nhận được sức mạnh, không giống như những màn thể hiện sức mạnh phi nhân tính mà Danielle từng có.
Dannah không cử động, không nói chuyện... nhưng vẫn còn sống và giờ mọi người đều sợ rằng cô ấy có thể gây nguy hiểm.
