Những chiếc bánh quy tôi làm

lời mở đầu

Tôi đã bắt đầu kinh doanh quán cà phê này được một năm rồi.
Quán cà phê của chúng tôi hơi đặc biệt một chút.
Thật khó để diễn tả bằng lời.


Dokyeom
"Hôm nay là khởi đầu của một ngày mới-"


Mệt mỏi-
Đó là vị khách.
Chỉ cần nghe tiếng bước chân là có thể nhận ra ngay.
Vị khách thường xuyên đó


Jun-hwi
""Bạn vừa mới mở cửa à?"


Dokyeom
"Đúng vậy, hôm nay bạn lại đứng đầu rồi haha"


Jun-hwi
"Hãy cho tôi những gì tôi ăn mỗi ngày!"


Dokyeom
"Vâng, cũng giống như lần trước phải không?"


Jun-hwi
" Đúng! "


Jun-hwi
"Ồ, lần này, tôi sẽ ăn bánh nướng."


Dokyeom
"Khả năng của các bạn giống nhau, phải không?"


Jun-hwi
"Vâng, cảm ơn."


Dokyeom
"Vị khách đó không mang theo chuông rung..!!"


Khách hàng này ra về mà không có chuông rung mỗi ngày.
Một cái chuông rung...? Nó giống mèo hơn đấy.
Đó là một con mèo đen, nó kêu gừ khi được cho ăn.
Sao lại có thể như vậy? Bởi vì tôi đã niệm chú lên nó.


Jun-hwi
"À, đúng rồi"


Dokyeom
"Tôi sẽ đưa cho bạn ngay lập tức!"


-


Rắc bột lên những chiếc bánh nướng bạn vừa làm.


_Grrrrrr-


Jun-hwi
" Cảm ơn! "


Dokyeom
"Khách hàng cũng gọi latte nữa...!!!"


Jun-hwi
"Ôi trời, cảm ơn bạn nhiều haha"


Nhưng tại sao vị khách đó chỉ ăn những món trong thực đơn khiến anh ta bị mất trí nhớ mỗi ngày?
Tôi chợt tự hỏi, liệu mình có nên đến nhà anh trai mình không...?
À, không phải tất cả thành viên trong gia đình chúng ta đều là con người.
Nó không phải là động vật hay thực vật...
Tiên nữ ư? Tôi nghĩ bạn có thể coi họ như những nàng tiên trong hình dạng con người vậy.