
15
.
— Bạn nói bạn đã gặp Min Yoongi.
- ừm...?
— Xin lỗi... haha, tôi tưởng bạn nói thế.
— Anh đang giấu tôi bao nhiêu chuyện? Tôi không thể tin tưởng anh hay ông J nữa.
— Tôi làm điều này vì tôi đang nghĩ đến bạn.
— Nếu em nghĩ đến anh, hãy nói cho anh nghe. Tất cả mọi thứ.
— Cho tôi một phút để suy nghĩ nhé.
Một khoảnh khắc im lặng trôi qua, và trong lúc đó, tôi có rất nhiều điều để suy nghĩ. Có thể hơi ích kỷ, nhưng tôi nghĩ rằng nếu K thành thật với tôi, có lẽ tôi có thể tiến lại gần anh ấy hơn, có lẽ tôi có thể tin tưởng anh ấy hơn một chút. K nhìn thẳng vào mắt tôi, ánh mắt đầy quyết tâm.
— Đúng là tôi đã gặp Min Yoongi. May mắn thay, tôi có quen biết một sĩ quan cảnh sát khá giàu kinh nghiệm trong số những kẻ giết người mà tôi biết, nên tôi đã dễ dàng vượt qua chuyện đó.
— Tôi tưởng mọi chuyện đang diễn ra tốt đẹp. Vậy là hết rồi sao?
- Hả?
— Vậy là hết rồi sao? Anh định nói gì với tôi nữa?
K liếc nhìn ông J, người gật đầu cam chịu. Rõ ràng là có chuyện gì đó không ổn. Ông ấy có vẻ suy nghĩ một lúc rồi mới nói với tôi.
— Anh/chị chắc chắn là sẽ không phiền khi nghe chuyện này chứ? Chuyện này liên quan đến cha anh/chị. Anh/chị vẫn muốn nghe chứ?
— ···Ừ, nói cho tôi nghe đi.
— Thực ra, bố của Min Yoongi đã qua đời trước bố của bạn.
- không đời nào···.
— Đúng vậy, cha cậu đã giết cha của Min Yoongi. Tôi không biết cậu có biết không, nhưng hai người vốn là bạn thân, vậy tại sao cha cậu lại đưa ra quyết định đó? Cả chúng tôi và không ai khác đều không biết.
— Tôi thậm chí còn không biết bố tôi có bạn thân... Rốt cuộc thì điều gì đã khiến ông ấy trở nên như vậy...?
— Tớ không nói với cậu vì tớ sợ cậu lại bắt đầu nghĩ lung tung. Dù sao thì, đó là lý do Min Yoongi đuổi theo cậu như thể muốn giết cậu để trả thù.
Giờ thì, mọi mảnh ghép cuối cùng cũng dần khớp lại. Tôi đã bị truy đuổi mà không hề biết chuyện gì đang xảy ra, và giờ khi đã nghe câu chuyện, tôi hiểu được phần nào. Chuyện với ông chủ cũng vậy, và dù vụ án đã khép lại, tôi vẫn không hề cảm thấy yên tâm chút nào.
— Ừm... Được rồi. Tôi sẽ nghỉ giải lao một chút.
.
— Bố ơi... sao bố lại như vậy? Lý do là gì...?
'nhỏ giọt'
Nước mắt tôi trào ra khi nghĩ về cha mình, rồi đột nhiên có tiếng gõ cửa. Tôi vội vàng lau nước mắt và cố gắng lấy lại bình tĩnh, giả vờ như mình ổn, trước khi mở cửa.
— Yeoju... Cậu ổn chứ?
— Không... không sao đâu.
— Anh nói có thể chẳng có gì đâu. Đó là lý do tại sao em không định nói gì.
— ······.
— Bạn đã khóc à?
- KHÔNG···.

— Anh muốn ở bên cạnh em cho đến khi em ngủ thiếp đi. Được chứ?
— Không sao, tôi muốn ở một mình.
— Nếu ở một mình, tôi sẽ lại khóc.
— ···Vậy thì cứ ở lại cho đến khi tôi ngủ thiếp đi. Rồi hãy đi.
"Ừ! Cứ nghe này. Em không cần nói gì cả. Giờ anh muốn ở bên cạnh em và làm em hạnh phúc. Nhưng anh cũng cảm thấy áy náy, tự hỏi liệu có phải lỗi của anh mà mọi chuyện lại thành ra thế này..."
— Này, sao lại là vì cậu…
— Gì cơ... Tôi nghĩ cậu bị trầm cảm từ khi gặp tôi.
—Dù có chuyện gì xảy ra thì nó cũng sẽ xảy ra thôi, dù không có cậu. Chứng trầm cảm đã luôn hiện hữu trước khi tớ gặp cậu. Đừng tự trách mình.
- ···đẹp.
- Hả...?
— Hả? Ồ, xin lỗi...
—···Bạn không nghe lời tôi.
— Được rồi... Tôi đi đây. Tôi có thể ngủ được không?
- Tại sao?
— Bạn có thể ngủ ngon giấc.
- KHÔNG.
Lần này, tôi không muốn để cậu ấy đi. Cậu ấy đột nhiên định bỏ đi vội vã, nên tôi đã giữ cậu ấy lại. Tôi nghĩ đó là lần đầu tiên tôi vô tình thể hiện tình cảm của mình với K bằng hành động.
— Tôi đang giúp bạn bình tĩnh lại, nên hãy thả lỏng đi. Nếu bạn cứ níu giữ, tôi sẽ không thể đến gần bạn một cách từ từ được.
— Vậy thì hãy đến đây.
— Hả? Cậu vừa nói gì vậy?
— Tôi nghĩ mình là người cởi mở, nên nếu bạn chủ động đến gặp tôi thì không sao cả. Tôi cũng thích bạn...
- Ôi trời ơi...
Thật ra, đây là lần đầu tiên tôi nói thẳng thắn như vậy, và dù bên ngoài không thể hiện ra, nhưng bên trong tôi đang run rẩy. Tôi lại cảm nhận được K là một người ấm áp, và giờ tôi muốn dựa vào anh ấy. K khựng lại một lúc, như thể giật mình, trước khi quay lại ngồi cạnh tôi.
— Thật sao? Bạn không nói dối chứ?
—Sao mình lại đùa giỡn với chuyện này chứ?

— Cứ như một giấc mơ vậy...
—Sao trông cậu vui vẻ như một đứa trẻ vậy? Hahaha. Tớ nghĩ đây là lần đầu tiên tớ thấy cậu như thế này.
—Bạn vừa nói gì vậy... Dù sao thì, cảm ơn bạn rất nhiều. Bạn đã tiến một bước về phía tôi, nên tôi sẽ tiến thêm hai, ba, không, nhiều bước nữa. Cảm ơn bạn, người hùng.
Cảm ơn bạn nữa.
Đột nhiên, tôi thấy K giống như một người anh trai. Có lẽ vì anh ấy chưa bao giờ gọi tôi là "em gái", nhưng hành động và lời nói của anh ấy luôn cho thấy anh ấy trưởng thành hơn tôi. Nhưng hôm nay, anh ấy lại có vẻ trẻ con hơn nhiều. Đây là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy, và tôi nhận ra có một khía cạnh mới mẻ ở anh ấy mà tôi chưa từng biết đến. Nó... dễ thương. Giờ đây, tôi cảm thấy mình hiểu K hơn một chút, và tôi sẵn sàng chấp nhận anh ấy.
***

