
— Cô ơi! Cô say quá rồi. Dậy ngay đi.
— Ồ, cô Yeoju, cô đi rồi sao?
— Anh say quá rồi. Tôi dậy trước nhé.
— Hẹn gặp lại ngày mai!
Trước khi kịp nhận ra điều gì, tôi đã say khướt. Tôi thậm chí không thể kiểm soát bản thân. Taehyung khó nhọc đưa được tôi vào xe, và chúng tôi lái xe với tốc độ cao cho đến khi về đến nhà vào đêm khuya.
— Yeoju đến rồi đây~!!
- Cô···!!
— Này, cô có mùi rượu kìa. Thư ký Kim, cô có uống rượu không vậy?!
— Vâng, hôm nay có buổi liên hoan công ty, nhưng tôi không xem được. Xin lỗi.
— Không. Anh ta đã uống chừng này.
— Quản gia Seokjin và cô gái trẻ sẽ chăm sóc chu đáo cho ngài, vậy nên hãy ngủ tiếp đi. Tôi xin lỗi vì đã gây tiếng ồn.
— Không, không. Nhân vật nữ chính mới là vấn đề. Vậy cho tôi nhờ anh một việc nhé.
.
— Haam···.
— Phù... Cậu đã làm việc vất vả đấy. Tôi sẽ lo phần còn lại.

— Cô gái trẻ rất quý mến ngài quản gia. Tôi đã nói sẽ vào nói chuyện với ngài hôm nay nhanh thôi, nhưng lại có bữa tối của công ty, nên đành phải thế này.
— Tôi thấy bạn đã nói hết mọi thứ rồi... Dù sao thì, cảm ơn bạn. Vì đã chăm sóc tôi chu đáo như vậy.
"Đó là việc của tôi mà, phải không? Tôi sẽ đi. À, và đừng bỏ cuộc trước khi bắt đầu. Anh đã vào rồi thì không thể rút ra được. Sau đó, tôi sẽ thực sự đi."
.
— Oppa, em thật ích kỷ... Haaam...
— ······.

—Anh yêu, cuối tuần này anh định làm gì?
Tôi nên làm gì đây?
— Vậy thì hãy nói chuyện với tôi. Tôi có rất nhiều điều muốn kể.
— Trước đó, vợ tôi nói cô ấy có điều muốn nói, nên tôi sẽ xuống trước.
— À... Mẹ? Sao vậy?
— Tôi cũng không biết nữa...?
—Được rồi, đến nhanh lên.
- Đúng.
Có lẽ vì đó là cuối tuần, hoặc có lẽ là do nghĩ đến việc làm lành với anh trai, nhưng tôi cảm thấy vui vẻ lạ thường. Bất ngờ, tôi nói chuyện với anh ấy một cách vui vẻ, và anh ấy có vẻ hơi bối rối, nhưng sau đó lại càng trở nên vui vẻ hơn với tôi. Ngay cả trước khi chúng tôi nói chuyện, tôi đã cảm thấy như mọi chuyện đã được giải quyết xong.
.
— Ồ, bạn đến đây à?
- Đúng.
— Tôi sẽ nói thật với bạn. Tôi nghĩ như vậy sẽ tốt hơn cho cả hai chúng ta.
— Vâng, cứ tiếp tục đi.
— Tôi nghe thấy cô nói chuyện với thư ký Kim trong phòng của Yeoju hôm qua. Cô ấy nói rằng cô ấy rất thích quản gia Kim.
- ···Đúng?
— Đừng hiểu nhầm ý tôi. Tôi không hề nghe lén. Tôi chỉ tình cờ nghe thấy trên đường đến phòng nữ chính thôi.
— À… cái đó…
— Anh cũng không thích quản gia Kim, phải không?

— Phải không? Ồ... không.
— Phù... Quản gia Kim, hãy chăm sóc bản thân tốt hơn nhé. Anh biết đây là thời điểm quan trọng đối với Yeoju mà. Tôi sẽ giữ bí mật chuyện này với Chủ tịch. Anh hiểu ý tôi chứ?
- Được rồi...
- Cảm ơn.
.
—Bạn có ở đây không? Cuộc trò chuyện của chúng ta diễn ra tốt đẹp chứ?
— Vâng… cái gì…
— Giờ thì nói chuyện với tôi đi. Trước tiên, tôi cần phải xin lỗi bạn. Tôi đã đối xử tệ với bạn...
- Cô.
- Đúng···?

— Bạn không cần phải xin lỗi.
— Nhưng dù sao... sự thật là tôi đã sai. Tôi đã quá ích kỷ.
— Không, tôi hơi nhầm lẫn. Xin lỗi.
***

