
— Điều đó có nghĩa là gì?
— Ý tôi chính xác là vậy. Tôi không thích cô gái đó, nên đừng hiểu lầm và chúng ta hãy quay lại như trước đây.
— Không... Sao tự nhiên anh lại nói cái gì thế? Anh nói anh thích em mà, oppa. Tại sao?
— Đó là một sai lầm. Tôi sẽ đảm bảo điều đó không xảy ra nữa. Tôi xin phép đi bây giờ.
- KHÔNG···!
Tôi không biết tại sao mình lại trở thành một người khác nữa. Lần này, biểu cảm của tôi hoàn toàn không thay đổi, khuôn mặt không biểu lộ cảm xúc. Trong khi trước đây tôi nói chuyện với giọng điệu ủ rũ, bực bội, thì giờ đây tôi lại vô cùng kiên quyết. Cứ như thể tôi đang thực sự là chính mình vậy.
- Anh trai!
Tôi mở tung cửa và gọi anh trai lần nữa. Có lẽ vì chúng tôi không có trong phòng nên cuối cùng anh ấy cũng im lặng.
— Vậy thì làm ơn hãy đối xử tốt với tôi như trước kia. Hãy mỉm cười với tôi, chăm sóc tôi, tử tế với tôi. Trừ khi anh thực sự thích tôi.
- Được rồi.
— Tôi muốn quay lại bãi biển mà tôi đã từng đến hồi đó.
-Đột nhiên···?
— Vâng, tự nhiên tôi lại muốn đi. Bạn có muốn đi cùng tôi không?
—Hãy chuẩn bị và xuống đây nào…
- Được rồi.
Ngay cả khi bạn chỉ yêu cầu tôi mỉm cười trở lại, tôi cũng không phải là kiểu người sẽ lập tức cười và quay lại thói quen cũ. Tôi đột nhiên đề nghị chúng ta đi chơi, hy vọng sẽ dành cuối tuần riêng với anh trai và ít nhất cũng hòa thuận như trước đây. Chỉ muốn níu kéo tình cảm, tôi đã vô tư chọn bãi biển, điều mà thậm chí không nằm trong kế hoạch của tôi.
— Hôm nay con sẽ về muộn một chút, nên bố mẹ ăn tối trước nhé.
— Bạn đi đâu vậy?
— Tôi chỉ muốn hít thở không khí trong lành một chút thôi.
— Vâng, hãy vào trước khi quá muộn.
— Vâng, tôi sẽ đi.

— Hôm nay bạn có về nhà muộn không?
—Tại sao? Anh/chị muốn vào nhanh à?
— Chờ một chút. Tôi sẽ quay lại ngay.
Anh trai tôi đột nhiên cố gắng lên xe, nhưng rồi lại đóng cửa và chạy ngược vào nhà. Tôi thấy anh ấy vội vã chạy vào, tự hỏi liệu có để quên thứ gì không. Một lát sau, anh ấy đã lên xe, tay cầm một chiếc áo khoác.
— Cậu mang áo khoác vì bảo là sẽ về nhà muộn à? Hahaha

— Cái này là của bạn. Bạn ăn mặc hơi xuề xòa… Tôi không thể vào phòng bạn nên đã vội vàng mang đồ của mình theo. Như vậy có sao không?
— Thật đấy, sao tôi lại không thích bạn được chứ?
- Cô···.
—Vâng, em sẽ không làm vậy. Cảm ơn anh, oppa.
.
— Anh ơi, đằng kia có một cửa hàng đạo cụ à? Nó đã ở đó từ trước rồi sao?
— Tôi nghĩ lần trước tôi đã thấy nó rồi.
—Bạn muốn đi không? Tôi rất muốn đi...
— Vâng, nếu cô gái ấy muốn đi thì cô ấy có thể đi.
- Tuyệt!
.
Đột nhiên, tôi nghĩ đến Taehyung. Cậu ấy nói đó là cách để tôi đền đáp lại tất cả những nỗ lực mà cậu ấy đã bỏ ra vì tôi. Tôi nghĩ đó là một việc tốt, nên tôi đi vào cửa hàng đạo cụ. Ở đó đầy những thứ dễ thương và xinh xắn.
—Ồ... Đẹp quá. Phải không?
— Đúng vậy. Nó đẹp lắm.
—Tôi có nên làm điều này không?
— Ngoài ra thì cái này hợp với bạn hơn.
— Không, đây không phải của tôi.
— Vậy nó thuộc về ai?
— Đó là của Taehyung.
***

