Tiếng vọng của ngày mai
Sự khám phá

Alanzi
2024.05.23Lượt xem 12
Sáng hôm sau, sau một bữa sáng thịnh soạn, Pharita và các thành viên trong nhóm quyết định dành ngày nghỉ của mình để tham quan. Họ lang thang qua những khu chợ nhộn nhịp, nếm thử các món ăn địa phương và chụp vô số ảnh với những người hâm mộ nhận ra họ. Tinh thần đồng đội của nhóm thể hiện rõ qua tiếng cười và sự hào hứng chung, nhưng tâm trí của Pharita lại hướng về một nơi khác, bị thu hút bởi một cảm giác tò mò mà cô không thể lý giải được.
Khi rẽ vào một góc phố, một tấm biển đã thu hút sự chú ý của Pharita:“Bảo tàng Kỳ quan Cổ đại Metropolis.”Bảo tàng sừng sững giữa khung cảnh hiện đại của thành phố xung quanh, với lối vào tráng lệ được tô điểm bởi những cột trụ cao vút và những họa tiết chạm khắc đá tinh xảo. Tò mò, Pharita đề nghị họ đi đường vòng.
Bên trong bảo tàng, không khí mát mẻ và thoang thoảng mùi giấy cũ và gỗ đánh bóng. Các hành lang được trưng bày nhiều hiện vật từ các thời kỳ khác nhau, mỗi hiện vật kể một câu chuyện về lịch sử phong phú của thành phố. Pharita rời khỏi nhóm bạn, bị thu hút bởi một hành lang thiếu ánh sáng có biển hiệu...“Những bí ẩn chưa được giải đáp.”
Hành lang dẫn đến một căn phòng nhỏ hình tròn. Ở trung tâm, trên một bệ đỡ, là một vật thể kỳ lạ: một quả cầu pha lê phát sáng lung linh. Nó dường như rung động nhẹ nhàng, tạo ra những phản chiếu lấp lánh trên tường. Pharita cảm thấy một sức hút khó tả về phía quả cầu. Cô vươn tay ra, những ngón tay chỉ khẽ chạm vào bề mặt của nó.
Một luồng ánh sáng chói lóa bao trùm lấy cô, và căn phòng quay cuồng xung quanh cô. Khi ánh sáng tắt dần, Pharita thấy mình đang nằm trên bãi cỏ mềm mại, âm thanh ồn ào của bảo tàng được thay thế bằng một sự tĩnh lặng thanh bình. Cô ngồi dậy, choáng váng, và nhìn quanh.
Cô đang ở giữa một cánh đồng rộng lớn, thoáng đãng dưới bầu trời đầy sao. Phong cảnh điểm xuyết những công trình dường như hòa quyện hoàn hảo với thiên nhiên – cây cối đan xen với các tòa nhà, những dòng suối chảy qua những công viên mang hơi hướng tương lai. Đó là một thế giới vừa xa lạ vừa quen thuộc.
“Chào mừng, Pharita,” một giọng nói nhẹ nhàng vang lên. Giật mình, Pharita quay lại và thấy một cô gái trạc tuổi mình đang đứng gần đó. Cô ấy có mái tóc dài bồng bềnh và mặc một chiếc váy dường như lấp lánh dưới ánh mặt trời.
“Tôi là Luna,” cô gái tiếp tục. “Tôi đã đợi bạn.”
Pharita chớp mắt, cố gắng hiểu chuyện gì đang xảy ra. “Tôi đang ở đâu? Sao các người biết tên tôi?”
“Đây là Thế giới Song song,” Luna giải thích. “Một nơi mà âm nhạc và công nghệ là một. Bạn được chọn vì mối liên hệ độc đáo của bạn với cả hai.”
Tâm trí Pharita quay cuồng. Ý nghĩ đó có vẻ bất khả thi, nhưng bằng chứng lại ở ngay xung quanh cô. "Được chọn vì điều gì?" cô hỏi, giọng nói pha lẫn sợ hãi và phấn khích.
“Để lập lại sự cân bằng,” Luna nói một cách bí ẩn. “Nhưng trước tiên, chúng ta cần tìm Atlas. Anh ấy là người duy nhất có thể giúp bạn hiểu vai trò của mình ở đây.”
Pharita hít một hơi thật sâu, sự tò mò bẩm sinh lấn át nỗi lo lắng của cô. “Được rồi, chúng ta đi tìm Atlas thôi,” cô nói, quyết tâm dâng trào. Cô không thể phủ nhận sự hồi hộp của cuộc phiêu lưu chưa biết đang chờ đợi phía trước.
Khi họ bắt đầu hành trình hướng về phía chân trời xa xăm, Pharita không khỏi cảm nhận được một mục đích sống. Cô không biết những thử thách nào đang chờ đợi mình, nhưng cô đã sẵn sàng đối mặt với chúng, được dẫn dắt bởi những tiếng vọng của ngày mai.