T

Tập 23

Gravatar


23


.






— Bạn vừa nói gì vậy?


— Không, xuống đây đi.


—Bạn định nói gì? Nói nhanh lên.



“Thưa cô! Mau xuống đây. Tôi mua cho cô một món quà mà cô thích.”



— Tôi ra ngoài trước nhé. Xuống đây.


— Oppa!!







Và thế là cuộc trò chuyện của chúng tôi kết thúc. Ugh... Thật là bực bội. Tôi nhất định sẽ nói với anh ấy là tôi cũng thích anh ấy. Sao lại đúng lúc thế này chứ...? Tôi thở dài thật sâu và chạy xuống hành lang, theo sau anh ấy.







— Đó là cái gì vậy?


— Tôi đã mua loại bánh mì mà ngài thích nhất. Quản gia Kim, anh có thể gói một ít bánh mì cho Yeoju được không? Chúng ta sẽ nghỉ ngơi một chút, vậy nên anh hãy gói một ít bánh mì cho Yeoju nhé.


—Được rồi, tôi sẽ làm.


— Không. Tôi sẽ thu dọn đồ đạc và lên đó. Ông bà Chủ tịch, hai người cứ nghỉ ngơi đi.


— Vâng, làm ơn.







Bố mẹ vào phòng nghỉ ngơi, để chúng tôi lại một mình. Seokjin mang bánh mì vào bếp và đặt lên đĩa. Cậu ấy nói bánh đã chín rồi, nhưng không nói thêm gì nữa mà chỉ ngồi đó ăn bánh trong im lặng.







— Tôi không định ăn nó đâu, nên đừng nói nữa.


— Mời bạn ăn chút gì đó.


— Bánh mì không quan trọng lúc này.Tôi định nói gì lúc nãy nhỉ?


- Đúng?


— Đó cũng chính là điều tôi định nói.


— Không có gì đâu.


— Anh/Chị định tiếp tục nói dối à?


— Lên trước đi. Tôi sẽ mang lên.


- KHÔNG,


— Lên đây nói chuyện đi.


- ···Được rồi.







Theo lời đề nghị của anh trai tôi lên lầu nói chuyện, tôi liền lên phòng anh ấy. Vừa đến nơi, tôi đã ngồi xuống giường và đợi anh ấy. Một lát sau, anh ấy ngồi xuống cạnh tôi, một tay cầm ổ bánh mì, tay kia cầm thuốc mỡ và băng gạc.







Xin lỗi một chút.


— ······.


— Đưa tay cho tôi.







Khi tôi đang nhìn anh trai mà không buông tay anh ấy ra, anh ấy nắm lấy tay tôi, tháo miếng băng anh ấy đã băng qua một cách cẩu thả, rồi bôi thuốc mỡ.







— Anh thậm chí còn không bôi thuốc mỡ, chỉ băng bó vết thương thôi à?


— Vậy ý bạn muốn nói là gì?







Tôi biết chính xác anh ấy sắp nói gì, nên tôi muốn nghe hết câu trả lời. Anh trai tôi dừng lại một lát, rồi băng lại vết thương và tiếp tục.







Gravatar

— Đừng để bị thương. Tôi sẽ rất buồn nếu cô gái trẻ đó bị thương.


— Điều đó có nghĩa là gì?


— Tôi nghĩ bạn biết rõ điều này, nhưng tôi cũng thích bạn...


— Tôi biết rồi, nhưng nghe lại vẫn thấy hay… Vậy nên…


— Nhưng tôi không thể thích bạn.


- Tại sao···?


— Tôi nhắc lại điều tôi đã nói lúc nãy. Và tôi là quản gia của bà ấy. Không, tôi...


— Tôi ổn. Chỉ cần tôi ổn là được rồi.


- Cô···.


— Nếu anh định nói những lời như vậy, thì đáng lẽ ngay từ đầu anh không nên lay động trái tim em. Sao giờ anh lại làm thế? Sao anh cứ cố gắng khiến em thích anh thay vì đẩy em ra xa?


— Tôi xin lỗi... lẽ ra tôi nên kiềm chế tốt hơn...


— Tôi không thể nói chuyện với bạn lúc này. Tôi muốn ở một mình.


— ···Vậy thì tôi đi đây. Chúc ngủ ngon.···







Tôi trùm chăn kín người và khóc không ngừng vì quá buồn. Tại sao tôi cứ phải buồn vì một người đàn ông như thế? Tại sao tôi lại yêu quý anh trai mình dù anh ấy lại như vậy? Thật khó chịu, nhưng lúc này, tôi thực sự căm ghét việc mình là con nhà tài phiệt. Tôi ghét tất cả mọi thứ. Những chuyện nguy hiểm cứ liên tục xảy ra với tôi. May mà tôi chỉ bị đứt tay do giấy, nhưng suýt nữa thì bị dao cứa. Tôi có thể bỏ đi ngay lập tức, nhưng điều đó không dễ dàng.











***


Gravatar