Một câu chuyện ngắn được tạo nên hoàn toàn từ những ảo tưởng của tôi

Chủ nhân kho báu đích thực (2)

photo

Trước mặt mọi người, bạn luôn lùi lại một bước.
Chỉ có bạn mới biết bước chân ấy nặng nề đến mức nào.
Bạn tự nguyện gánh vác gánh nặng mà không ai biết đến.
Một sự hy sinh mà có lẽ sẽ chẳng ai công nhận,
Bạn vừa ôm tôi với một nụ cười.

Mọi người cảm thấy thoải mái khi nhìn thấy nụ cười của bạn.
Tôi tiến bước theo bàn tay mà bạn đã trao cho tôi.
Nơi mà bước chân bạn thực sự đặt tới có thể là một con đường vắng vẻ, tối tăm. Hình ảnh bạn đứng một mình trên con đường đó có thể là một dấu hiệu cho ai đó.
Có thể bạn trông có vẻ cô đơn, nhưng ngay cả sự cô đơn đó cũng...
Tôi sẽ đón nhận bạn và mở đường cho bạn.

Và cuối cùng, khi thời gian trôi qua và mọi thứ trở nên yên tĩnh,
Ở cuối con đường cô đơn ấy, bạn sẽ tìm thấy ánh sáng của chính mình. Ánh sáng ấy là một kho báu mà không ai có thể lấy đi, một kho báu chỉ thuộc về bạn.
Đó là dấu ấn còn lại trên vô số con đường bạn đã bước đi vì người khác.
Bởi vì mỗi khoảnh khắc bạn dành ra sẽ đơm hoa kết trái rực rỡ.

Vậy ra bạn chính là chủ nhân thực sự của kho báu.
Như thường lệ, trong im lặng.