Nhớ lại tất cả những ngày bạn đã quên

9

Cơn mưa không có dấu hiệu tạnh. Chúng tôi đứng sát vai nhau trong không gian hẹp dưới chiếc ô, nhưng lạ thay, khoảng cách lại có vẻ xa vời. Những lời tôi vừa nói vẫn còn vang vọng trong tai.

 

 

Đó không phải là tình yêu, đó là gánh nặng.

 

 

Ngay từ lúc câu nói đó thốt ra khỏi miệng, nó đã chìm xuống như một tảng đá và đè nặng lên tim tôi.

 

 

Jungkook không đáp lại. Thay vào đó, âm thanh duy nhất là tiếng cậu hít một hơi thật sâu rồi thở ra. Nhưng hơi thở ấy nói lên nhiều điều hơn cả lời nói.

 

Sự giận dữ bị kìm nén, lòng tự ái bị tổn thương và tình cảm chưa được xóa bỏ.

 

Mọi âm thanh hòa lẫn vào nhau cùng một lúc. Không thể nín thở, tôi cúi đầu xuống. Những giọt mưa rơi từ đầu chiếc ô, bắn tung tóe lên mắt cá chân tôi, và ngay cả những giọt nhỏ bé ấy dường như cũng đọng lại trong tim tôi.

 

 

Jungkook không nói gì, nhưng hành động của cậu ấy lại khác. Cậu ấy đẩy chiếc ô lại gần tôi hơn, đảm bảo không một giọt mưa nào rơi xuống vai tôi. Thế nhưng, cậu ấy vẫn ướt sũng vì mưa. Dù những lời nói cay nghiệt của tôi chắc hẳn đã làm tổn thương cậu ấy, nhưng cậu ấy vẫn theo bản năng bảo vệ tôi. Cảm giác ấm áp ấy càng khiến tôi thấy khó chịu hơn.

 

 

Tôi không thể nào nhìn thẳng vào mặt anh ấy. Thay vào đó, những ký ức ùa về như mưa. Khoảnh khắc đèn sân khấu bật sáng, anh ấy đã nắm chặt tay tôi.

 

"Bạn ổn chứ?"

 

Jungkook mỉm cười và nói, "Đúng vậy." Cảm giác hồi hộp khi cùng nhau hít thở và bước đi đồng bộ trên sân khấu. Niềm hân hoan khi tiếng reo hò của khán giả bao trùm lấy chúng tôi. Khoảnh khắc đó, tôi tin rằng cả thế giới đang cổ vũ cho chúng tôi.

 

 

/

Nhưng màn trình diễn cuối cùng lại hoàn toàn khác. Âm nhạc vẫn tiếp tục vang lên, nhưng cơ thể tôi không theo kịp. Khoảnh khắc tôi bỏ lỡ một nhịp, toàn bộ vũ đạo sụp đổ, và ngay lúc đó, không khí trong khán giả như đóng băng. Ánh đèn sân khấu vẫn sáng, nhưng dường như chúng soi rọi tôi hơn là chiếu sáng tôi. Ngay cả lỗi nhỏ nhất cũng bị phóng đại, khiến cơ thể tôi căng cứng. Tôi nghẹn thở, tim đập loạn nhịp.

 

Jungkook chìa tay ra từ bên cạnh, nhưng tôi giả vờ như không nhìn thấy đầu ngón tay anh ấy. Tôi nghĩ mình sẽ càng trở nên dễ bị tổn thương hơn khi nắm lấy tay anh ấy. Cuối cùng, tôi quay người và bước sang một bên sân khấu. Vẻ mặt của Jungkook, pha trộn giữa ngạc nhiên và mất mát, khiến bước chân tôi nặng trĩu hơn.

 

Ngay cả bây giờ, mỗi khi nhớ lại khoảnh khắc ấy, trái tim tôi vẫn đau nhói. Từ ngày đó, tôi không thể nào giữ lại được ký ức ấy. Không, tôi tin rằng việc giữ lấy nó sẽ hủy hoại tôi.

 

 

“Đi thôi.”

 


Jungkook nói khẽ. Giọng cậu không còn sắc bén nữa. Thay vào đó, nó bình tĩnh như tiếng nước chảy sâu. Nhưng sự bình tĩnh ấy lại càng khiến tôi bàng hoàng hơn. Thà tức giận mà chất vấn cậu ta còn hơn. Giọng cậu ta nhỏ dần như vậy, nghe như một lời tuyên bố rằng cậu ta không còn mong đợi gì nữa.

 

 

Tôi không thể trả lời, chỉ biết gật đầu. Tôi lại tiếp tục bước đi, nhưng lòng tôi nặng trĩu, như thể bị trói chặt xuống con đường. Sự im lặng giữa chúng tôi vang vọng hơn cả tiếng mưa, và khoảng cách dưới chiếc ô của tôi vẫn dài như xưa.

 

Vừa bước đi, tôi đã muốn quay đầu nhìn mặt anh ấy vài lần. Nhưng tôi không đủ can đảm. Tôi sợ rằng nếu làm vậy, tôi sẽ phát hiện ra hơi ấm vẫn còn vương vấn trong anh. Nếu hơi ấm ấy kéo tôi quay lại, tôi sẽ lại gục ngã. Vì vậy, ánh mắt tôi chỉ dán chặt vào đầu ngón chân ướt sũng của anh.

 

Khi chúng tôi đến gần ngôi nhà, Jeongguk dừng lại. Những giọt mưa nhỏ giọt từ đầu chiếc ô của anh ấy rơi xuống bậc thềm đá. Anh ấy cố gắng nhìn vào mắt tôi, nhưng tôi không chịu nhìn lên. Khoảnh khắc ánh mắt chúng tôi chạm nhau, mọi thứ dường như sụp đổ.

 

 

“Vào đi an toàn nhé.”

 


Giọng nói của anh ấy, chỉ để lại một lời chào ngắn gọn, lại trầm đến đáng ngạc nhiên. Nó không chứa đựng sự giận dữ hay van xin. Tôi nhận ra rằng chính âm thanh đó mới là điều đau lòng nhất.

 

 

Anh quay người và bước vào cơn mưa. Chiếc ô từ từ rời đi, cuối cùng biến mất vào bóng tối. Trong khoảnh khắc đó, không gian dưới chiếc ô trở nên trống rỗng. Những hạt mưa trút xuống vai tôi không thương tiếc, nhưng một sự trống rỗng lớn hơn nữa dâng trào trong tôi. Tôi đứng trên bậc thềm, bất động cho đến khi bóng lưng anh hoàn toàn khuất dạng.

 

 

Từ ngày đó, tôi luôn luôn chạy trốn. Chạy trốn khỏi ký ức, khỏi những giấc mơ, và khỏi hoàn cảnh.

 


Nhưng hôm nay, khi tôi nhìn thấy tấm lưng ướt đẫm mưa của anh ấy khuất dần, tôi đã nhận ra.

Dù tôi có chạy bao nhiêu đi nữa, tôi vẫn cứ tìm anh ấy ở cùng một chỗ.