Viết như lời bài hát

13. Gamjae - Đừng lo lắng (2)

photo

Tôi không biết còn bao nhiêu ngày nữa
Những ngày tháng quen thuộc của quá khứ
Mọi người lại có thể đi lại được rồi!




______________





Đã khá lâu rồi kể từ khi tôi tốt nghiệp trung học.
Những ký ức về thời gian đó vẫn còn sống động trong tâm trí tôi.
Tiếng chuông ngân vang tận cuối hành lang, cảm giác căng thẳng khi đứng trước bảng đen,
Và những khoảnh khắc cười nói, trò chuyện cùng bạn bè.
Mọi chuyện diễn ra trong tâm trí tôi như thể mới xảy ra ngày hôm qua.

Lúc đó tôi không biết.
Những khoảnh khắc ấy một khi đã qua đi, sẽ không bao giờ quay trở lại.
Mặc đồng phục học sinh và đi trên cùng một con đường mỗi ngày là thói quen thường nhật của tôi.
Không nhận ra giá trị quý báu ẩn chứa trong cuộc sống thường nhật ấy.
Tôi đã đi ngang qua mà không để ý. Nhưng giờ thì tôi đã thấy rồi.
Nếu tôi có thể bước đi trên con đường đó một lần nữa,
Tôi muốn nói với bạn rằng mọi thứ hồi đó đều rất đặc biệt với tôi.

Vào ngày tốt nghiệp, tôi ngượng ngùng chào hỏi bạn bè và cười.
Trong lòng tôi có một khoảng trống kỳ lạ.
Việc tôi sẽ không còn có thể gặp bạn mỗi ngày nữa là điều khiến tôi đau lòng.
Dường như nó đã biến chúng ta thành người lớn.

Mặc dù chúng ta đều biết rằng đã đến lúc mỗi người phải đi theo con đường riêng của mình,
Trong tâm trí tôi, dường như thời gian trong lớp học đó vẫn chưa hề ngừng lại.

Những ngày đó đã qua rồi.
Những ước mơ và nỗi lo lắng mà chúng ta từng chia sẻ hồi đó,
Và những kỷ niệm chúng ta đã cùng nhau tạo nên khi lớn lên.
Nó luôn ở lại trong tôi.

Có lẽ trên con đường phía trước
Sẽ có lúc bạn lại nhớ những ngày tháng ấy.
Như thể tôi đang quay ngược về quá khứ quen thuộc,
Những kỷ niệm về những khoảnh khắc cùng nhau cười và khóc trên con đường ấy ngày xưa.
Nó sẽ soi sáng con đường phía trước.

Nếu một ngày nào đó chúng ta gặp lại nhau,
Liệu chúng ta có thể quay trở lại như xưa không?