Ở Hàn Quốc, Jungkook đang chơi piano ở một quán game (arcade). Cậu ấy luôn chơi piano trong góc nhỏ ấm cúng phía sau quán. Cậu ấy có một cây piano ở nhà nhưng không thích dùng đến - bố mẹ cậu ấy luôn cãi nhau, hoặc nếu không cãi nhau thì lại làm việc chính trị hay tránh mặt nhau. Cậu ấy dành nhiều thời gian ở đây hơn ở nhà. Bỗng nhiên, Jiho bước vào. Đây là cửa hàng của bố cậu ấy, và cậu ấy giống như anh trai của Jungkook vậy.
"Tôi sẽ ra ngoài trông coi cứ thế trong lúc tôi đi."
Sau khi ôm chầm lấy người bà yêu quý của mình trong niềm vui sướng, bà của Hana muốn mua đồ uống trên đường về nhà. Hana nhìn thấy một khu trò chơi điện tử có lẽ có máy bán hàng tự động, cô bé bảo bà ngồi xuống trong khi mình đi mua đồ uống.
" Xin chào"

Một người đàn ông trông trạc tuổi cô quay lại. Người đàn ông này (Junkook) có vẻ hơi khó chịu, vì anh ta thích chơi piano hơn là trả lời người nói tiếng Anh này - còn ai nói tiếng Anh ở Hàn Quốc nữa chứ? Hana quên mất mình đang ở Hàn Quốc và lặp lại câu hỏi bằng tiếng Hàn.
"annyeonghaseyo".
Jungkook quay người lại và nói trong cơn giận dữ: "Tôi có thể nói tiếng Anh đấy, sao lại vội vàng phán xét tôi khi nghĩ tôi mù chữ thế!" Anh ta lườm và lẩm bẩm "đồ lập dị".
Hana không hề nể nang bất cứ ai! - "Tôi xin lỗi về chuyện đó nhưng giờ cô đang cư xử thô lỗ đấy, hãy chú ý đến giọng điệu của mình, đừng gọi tôi bằng những từ ngữ xúc phạm, cô chỉ là một nhân viên thu ngân với mức lương tối thiểu thôi." Cô ném mạnh tiền xuống quầy, lấy một chai nước từ tủ lạnh và đóng sầm cửa bước ra ngoài.
Đây không phải là lần gặp gỡ đầu tiên tốt đẹp cho lắm.
Sau khi về nhà bà ngoại, cảnh tượng đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu Hana - sao một người lại có thể nóng tính và thô lỗ đến thế... nhưng anh ta lại có gu ăn mặc rất tốt, chỉ tiếc là tính khí lại nóng nảy. Anh ta đẹp trai. Cô ấy có thể đã kết bạn với anh ta...

